Chắc ba sẽ lại thốt lên “mày khùng hả?” khi con nói con nhớ ba nhiều lắm! Dù con biết ngày nào gia đình ta cũng quây quần trò chuyện, cười đùa, dù hai cha con ta hay dắt nhau đi ăn bụi, đi ăn khuya. Và cho dù con biết ba đang ngồi xem ti vi chỉ cách con có một bước chân, nhưng sao ngay lúc này con thấy nhớ ba quá đỗi…. Ngắm nhìn ba một thoáng con bỗng giật mình. Mái tóc đen ngày nào bây giờ ngả dần sang trắng, da ba đen nhiều và đỏ tấy vì những trưa nắng “tô tô, trét trét” từng vách tường. Cặp kính lão làm ba già đi nhiều quá! Ba à, con nhớ ba….
Con nhớ những ngày thơ bé “nhong nhong” trên lưng ba. Hì, không hiểu sao con hay đòi ba cõng quá! Con thích lắm cái cảm giác an toàn, được ba chở che, cái hơi âm ấm từ lưng ba tỏa ra, sao mà nó ấm áp và nhiều yêu thương quá! Thế là con cứ mãi ghì chặt đầu vào tấm lưng vạm vỡ ấy, siết chặt vòng tay để hai cha con ta mãi đừng rời xa.
Suốt những ngày thơ ấu cho đến năm con 19 tuổi, ba vẫn mãi cõng con trên đôi vai ấy! Con không may mắn mạnh khỏe như những đứa bạn cùng lứa nên gia đình ta hay ra vào bệnh viện thường xuyên. Những lúc ấy con lại an toàn nằm trên bờ vai của ba.
Con không quên lần duy nhất con nhập viện cấp cứu, ba không kịp đến để cõng con. Thế là sau khi con tỉnh dậy, ba lại xoa đầu con, cái xoa đầu thật ấm, rồi khẽ khàng: ”con có đau không?” con khẽ lắc đầu và mỉm cười dù vết mổ đang rất đau, “ba xin lỗi con nhé!” thế là con lại khóc, không phải vì đau mà vì con thương ba nhiều lắm! Rồi con ngất đi vì đau vết mổ, chắc lúc ấy con làm ba mẹ cuống cuồng cả lên, con thật có lỗi quá! Con thấy mình thật hạnh phúc, thật may mắn vì ba và mẹ ở đó!
Con nhớ bến Bạch Đằng, đã lâu lắm rồi ba con mình không ra đó ba nhỉ? Con nhớ “thuyền con cá”, hương vị của những trái bắp nướng, hơi lạnh của dòng nước và những cơn gió. Con nhớ ánh mắt dõi theo của ba khi con đi lòng vòng một mình, nhớ cả làn hơi ấm trong vòng tay ba khi con nói “lạnh quá ba ơi!”.
Con thương ba….
Thương bờ vai ấm áp cho con nương tựa suốt hai mươi mốt năm.
Thương mái tóc điểm sương và làn da rám nắng.
Thương những lần ba cùng mẹ vất vả ngược xuôi vì con đau ốm.
Thương những ngày ba chống chọi cùng bệnh tật.
Thương lúc này ba đang lo lắng cho sức khỏe của con.
Thương cả những lần ba trầm ngâm khi con hỏi giấy kết quả sức khỏe của con, rồi ba lại bảo “mày chỉ có mỗi bệnh khùng là chữa hoài không hết!”.
Và con thấy mình hạnh phúc…
Hạnh phúc khi con giành cái remote với ba, tranh ba xem chương trình con yêu thích.
Hạnh phúc khi con lén cột tóc cho ba lúc ba ngủ. (hehe)
Hạnh phúc khi ba bảo con lên cơn rồi, uống thuốc mau!
Hạnh phúc khi ba và con đi ăn bụi.
Hạnh phúc khi ba và con cùng tâm sự, con càng thương ba nhiều hơn.
Hạnh phúc khi ba dạy con bắt chước tiếng Quảng, Đà Nẵng, Phú Yên, Huế…..
Hạnh phúc khi đôi tay ba luôn âm thầm chở che cho con.
Hạnh phúc khi con là con của ba…
Ba vẫn ngồi đấy, chỉ cách con một bước chân, thật gần… mà cũng dần xa…