Tự dưng một buổi tối, mẹ lục lại hình cũ rồi cả nhà ngồi xem, lục lọi lại thời nho nhỏ. Hình này mấy tuổi, lúc đó đi đâu chơi nhỉ, nào là sở thú, Suối Tiên, Đầm Sen, ăn nhà mới cô cậu dì… Chao ôi, thế mới biết có nhiều vô kể những sự kiện đã xảy ra trong cuộc đời con người mà hình ảnh đã cất giữ giùm. Có những người ở gần mình, có những đã ở một nơi nào đó xa xa, có người ta đã lãng quên, tự dưng vẫn quẩn quanh một câu hỏi người ấy giờ này làm gì và ở nơi đâu.

Khi cầm những tấm ảnh trên tay, mỗi câu hỏi của con là một câu chuyện của mẹ: “mẹ ơi, lúc này con mấy tuổi, mình đang làm gì hả mẹ?”.
Mẹ kể lúc đó con được 3 tuổi, cả nhà đang đi chùa với các bác. Lúc ngồi bàn ghế đá thì con hát bài “Cháu yêu ông” để tặng ông ngồi cùng bàn, do biến thể quá hay từ bài Cháu yêu bà nên con được ông tặng 1 trái cam. Dù rằng lúc đó con chưa có ăn được cam.
Mẹ nói thêm, coi lại hình này thấy con bé xíu, giờ đã đi lấy chồng rồi. Thấy đời người nhanh không, mai mốt cho con của con coi thấy mẹ nó bé xíu nè.
………….
Lâu lâu cũng nên lôi những hình cũ ra ngồi coi cùng nhau chứ nhỉ 🙂