Không biết vì cớ sự gì mà ngày hôm qua, tớ mơ thấy anh em trò, mơ thấy chúng ta đấy. Rồi những năm tháng tiểu học xa xưa ùa về ngập tràn nỗi nhớ, miên man…
Hồi đó, mẹ tớ đi làm xa nhà mấy năm trời nên 3 ba con tớ chuyển về sống cùng với Nội để ba yên tâm đi làm. Nội thay mẹ chăm lo từ bữa ăn đến giấc ngủ, đưa đón chị em tớ đi học. Thế nên ba đăng ký cho tớ học ở trường tiểu học Trần Quang Cơ và em gái học mầm non cũng gần đó, vì để Nội đi bộ đưa đón hai đứa cùng lúc cho tiện. Vì là trái tuyến nên tớ không được vào lớp đầu, mặc cho thành tích hồi học mẫu giáo có lẫy lừng cỡ nào thì tớ chỉ được học ở lớp 1-4 thôi. Rồi tớ lên 2-4, 3-4 đều đều cùng với mấy bạn, vui ghê cơ. Cuối năm lớp 3, ba đi họp phụ huynh, ba bảo tớ là năm sau tớ sẽ được chuyển qua lớp 4-1. Tớ vui được một chút rồi khóc bù lu bù loa vì chỉ có mình tớ chuyển đi thôi, các bạn còn lại thì vẫn học chung lớp 4-4 với nhau. Tớ năn nỉ ba xin cô đừng chuyển lớp vì tớ sợ cái cảm giác bơ vơ lạc lõng giữa một tập thể, mà nhất là cái lớp đầu đấy danh tiếng, nhiều bạn học giỏi nữa chứ, lỡ tớ không được đứng hạng nhất nữa thì sao, nhưng rồi vô vọng.
Thế là cũng từ đó, chúng ta mới có cơ hội tiếp xúc với nhau. Hai anh em trò đã quá nổi tiếng trong trường vì quá nhiều điểm đặc biệt, trong trường chỉ có duy nhất một cặp sinh đôi, cả 2 lại còn rất đẹp trai, hát hay và học rất giỏi nữa, năm nào cũng chia nhau hạng nhất nhì trên cái bảng danh dự (bởi thế tớ đã nói lớp đầu danh tiếng là vậy mà), 2 trò sinh ra ở Đức, trở về Việt Nam thì phải đi học lại, thế nên lớn hơn tụi tớ những 2 tuổi (1987). Hòa sinh ra trước Bình
5 phút nên được làm anh. Tớ cũng không ngạc nhiên gì khi Hòa là lớp trưởng còn Bình là lớp phó của lớp 4-1. Ai cũng hiểu cả tập thể giáo viên đều rất quý anh em trò, huống hồ gì là mấy đứa bạn, nhất là những đứa con gái cũng để ý và ngưỡng mộ.
Sự xuất hiện của tớ không có gì đáng chú ý đối với tập thể lớp, vì tớ vốn dĩ rất trầm, lại ít nói, mà cả lớp có sức hút khác mạnh hơn kia mà! Cho đến giữa học kỳ I của năm học ấy, tớ soán ngôi 2 anh em trò trên bảng danh dự, đẩy 2 người tụt xuống hạng nhì và hạng ba thì cả lớp mới nhớ tên và gương mặt của tớ, còn cô chủ nhiệm và 2 trò bắt đầu tìm hiểu tớ sau những ngỡ ngàng, kinh ngạc kia. Và cú sốc này chưa qua thì cú sốc khác lại đến, Hòa lên làm Liên đội trưởng còn Bình và tớ trở thành Liên đội phó. Cả 2 trò bắt đầu để ý tớ nhiều hơn. Từ dạo đó, chúng ta có rất nhiều kỷ niệm.
Khi còn bé, ai cũng bảo xinh xắn, dễ thương và đáng yêu lắm. Mấy đứa con gái lớp mình đứa nào cũng ước có cái này, có cái kia giống tớ. Ừ có lẽ vậy, nhưng bây giờ thì hết rồi. 🙁
Xếp hàng.
Tớ nhớ hồi đó, tớ đi học sớm nên khi xếp hàng, tớ thường đứng hàng thứ 5, thứ 6 và luôn giữ chỗ cho Trâm, cô bạn tớ thân nhất trong lớp, Trâm thì lúc nào cũng đi học muộn thôi. Hai anh em trò thường cũng vậy, nhưng bỗng một hôm tớ ngạc nhiên quá đỗi khi thấy 2 người vô sớm hơn tớ. Và từ hôm đó, nếu lúc truy bài tớ với Trâm ngồi hàng 5 thì Hòa ngồi hàng 4 và Bình ngồi hàng 6. Ra chơi và xếp hàng lên lớp, lúc nào hàng của 2 đứa tớ cũng đứng xen giữa hàng
2 anh em trò. Nó ngồ ngộ quá.
Trong lớp học,
Hòa là lớp trưởng nên phải ngồi giữa lớp, tớ và Bình thì ngồi cuối lớp. Một hôm, cô đổi chỗ cho cả lớp và đổi làm sao mà tớ và Bình ngồi kế nhau, vẫn là cuối lớp. Và hôm sau, cô đổi chỗ 2 đứa, tớ ngồi kế bạn Sơn và Bình ngồi kế Trúc để cùng giúp bạn tiến bộ. Như vậy mới đúng chứ ha, nhìn vô lớp mà thấy 2 đứa đứng nhất đứng nhì ngồi với nhau thấy nó kì kì. Tớ và Bình cách nhau cái lối đi, nên vẫn hay dò đáp án và nói chuyện với nhau mỗi khi làm bài xong.
Ra chơi,
2 anh em trò rủ tớ và Trâm chơi nhảy dây. Trời ạ, con trai mà chơi nhảy dây, mà có 4 đứa cũng chịu chơi nữa hả! Bây giờ nghĩ lại tớ thấy buồn cười vô cùng.
Ngoài giờ lên lớp,
Có lẽ 3 đứa mình gặp nhau nhiều nhớ chức vụ Liên đội trưởng – phó. Chủ nhật thường là ngày đi dự đại hội hay các lễ kỉ niệm, các chương trình ca nhạc, từ thiện…v..v… của chúng ta, cái này là do trường biểu đi đó. Lúc nào tớ cũng ngồi giữa 2 anh em trò hết, cho nó công bằng – 2 trò bảo thế mà! 😀
Học thêm,
Tớ là đứa duy nhất trong lớp không có đi học thêm tại nhà cô, tại vì lúc đó tớ làm biếng quá mà. Một buổi sáng đẹp trời nọ, Trâm kéo tớ ra kể chuyện với vẻ mặt cực kỳ căng thẳng (chuyện gì vậy ta): Hôm qua, đi học thêm ở nhà cô đó, lớp mình có chơi trò Nói thật. – Là sao? – Tức là từng đứa phải viết ra giấy tên người mình thích (trời, sao hồi đó ghê vậy ta!) rồi giơ lên cho mọi người xem. Rồi Thư biết sao không? – Sao là sao? – Tất cả mấy đứa con gái đều ghi tên Hòa
hay Bình lên giấy, con 2 đứa nó thì ghi tên Thư. – Hả!!? (rồi tớ cười ngặt nghẽo, vui mà) – Thư đừng nói với ai hết nha, tại vì tụi tớ cam kết giữ bí mật cho nhau rồi. – Trời ạ! (thiệt là bó chiếu với nó!)
Thật lòng mà nói, cho đến bây giờ tớ vẫn ước sau này chồng của tớ sẽ đẹp trai như 2 trò, như ước mơ của ngày xa xưa…
Giờ đây, tôi không biết có ai còn xưng hô “tôi – trò” như ngày xưa của chúng tôi không. 2 trò bảo rằng mọi người gọi nhau là “tôi – trò”, chỉ có mình tôi là “tớ – trò” thôi, nhưng mà không cần phải đổi vì nó đặc biệt lắm!
Những lần 3 chúng tôi ngồi tâm sự với nhau, tôi lại được 2 người bạn của mình hỏi thăm nhiều lắm, tôi có nhớ mẹ nhiều không, khi nào mẹ tôi về, không có mẹ ai chỉ bài cho tôi, ở nhà có nhiều việc không…? Tôi thích ăn gì, hay ăn gì, đi bộ về với bà Nội có mỏi chân không..? Tôi cũng hỏi họ rằng 2 người là anh em sao cứ kêu nhau tao mày hoài vậy..? bộ sinh đôi rồi cái gì cũng giống nhau hết sao, làm sao phân biệt được..? 🙂
Chẳng lúc nào 2 anh em họ để tôi một mình cả, đến cả đi toilet ở mấy nhà hát, tôi cũng có người gác cổng, có khi là một người mà cũng có khi là hai anh em.
Thỉnh thoảng tôi lại được họ đưa cho chai nước “sáng nào cũng ăn bánh mì, khô như ngói!”, hay mấy thứ đồ ăn vặt như bánh tráng, thơm, khô bò, khô mực… tôi thường rủ Trâm ăn cùng (thật ra là để Trâm ăn thôi, chứ tôi không quen ăn vặt thế này!)
Cứ thế, đều đặn mỗi thời khắc trôi qua, tôi được nhận những chăm sóc ân cần, cả những yêu thương tinh khiết của 2 anh em họ. Chỉ khi 3 đứa bên nhau, tôi mới thấy mình mềm yếu vô cùng. Tôi nhận ra rằng 2 anh em họ mang đến cho tôi một bến bờ an toàn quá, bình yên quá. Tôi có thể cười, có thể rưng rưng khóc mỗi khi 2 tình cảm ấm áp đó làm tan chảy mọi giá băng mạnh mẽ, cứng cỏi của mình. Có lẽ vì họ lớn hơn tôi 2 tuổi nên có thể đoán trước được những gì tôi cần, những cảm xúc tôi đang có chăng?
Mẹ tôi trở về. Tôi không còn học cấp 2 chung với họ. Ngày ấy, cầu nối liên lạc giữa chúng tôi là điện thoại bàn, làm gì có email, Y!M, di động như bây giờ, tôi không kịp báo với 2 người tôi thương. Thế là chúng tôi bặt tin nhau từ đó. Mười mấy năm đã đi qua cuộc đời 3 chúng tôi.
Hai năm với một đời người thật quá ngắn ngủi, nhưng với đời học sinh ngày ấy thì là một quãng ký ức không thể phai mờ. Tim tôi cứ hay thót lại mỗi khi bắt gặp một người có một điểm gì đó giống hai anh em họ. Và sau mỗi lần ấy là cái thở dài buồn rầu của một niềm hy vọng vụt tắt. Những cảm xúc trào dâng, tôi nhớ anh em họ vô cùng. Không biết bây giờ 2 người ở nơi đâu, đang làm gì và có đang nhớ về ngày xưa như tôi lúc này không..? Cũng có khi chúng tôi vô tình chạm nhau và đi qua nhau mà không ai hay biết.
Nhưng tôi hiểu mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Nếu chúng tôi bên nhau đến tận bây giờ, có lẽ cả 3 chúng tôi sẽ không hạnh phúc như lúc này, bởi tôi vẫn không thể chọn lựa một trong 2 người, nó chông chênh quá!
Xin cảm ơn những quãng đường tôi đã qua.
Cuộc đời là những chuỗi ly biệt và tương phùng. Sẽ gặp lại nếu chúng tôi còn duyên với nhau. Tất cả những gì chúng tôi có là hai tấm hình chụp chung với lớp, nhưng được cô chủ nhiệm cất giữ. Tôi sẽ không đi tìm họ như mọi người vẫn hay tìm nhau.
Tìm làm gì khi họ đang ở rất gần với tôi, nơi đây, một phần trong trái tim tôi.
Mãi mãi, chẳng ai có thể đánh cắp tình thương tinh khiết mà chúng tôi dành cho nhau.