thuduc.us

Tình yêu đích thực

T

Bố mẹ tôi đã kết hôn được 55 năm rồi. Một buổi sáng nọ, mẹ bước cầu thang xuống tầng dưới để làm bữa sáng cho ông, bà lên cơn đau tim rồi ngã gục tại chỗ. Bố gắng hết sức để đưa bà đi tới mức suýt húc đầu vào xe tải nữa. Chạy hết tốc lực và chẳng thèm để ý đèn đỏ, ông phóng thẳng đến bệnh viện.

Khi xe tới nơi, thật buồn, mẹ đã mãi mãi rời xa chúng tôi.

Trong suốt tang lễ, bố không nói lấy nửa lời, ánh mắt ông xa xăm bất định. Ông còn chẳng khóc nổi nữa.

Đêm hôm ấy, con cái quây quần bên ông. Trong không khí hoài niệm đau buồn, cả nhà nhớ lại những câu chuyện đẹp đẽ và ông bảo cậu em thần học của tôi nói cho ông biết coi mẹ đang ở đâu giờ này. Cậu ấy bắt đầu nói về cuộc sống và cái chết, đồng thời đưa ra những phỏng đoán coi mẹ đang ở chỗ nào, và bằng cách nào.

Bố lắng nghe rất chăm chú. Rồi đột nhiên, ông bắt chúng tôi đưa đến nghĩa trang.

Mấy đứa phản đối, “Bố ơi, 11 giờ đêm rồi, không đến được đâu!”

Ông lớn giọng, và bằng vẻ mặt đăm chiêu, ông nói:

“Đừng có cãi tôi, làm ơn đừng nói vậy với một lão già vừa mất đi người bạn đời 55 năm của mình.”

Một khoảng thời gian tĩnh lặng dành cho sự kính trọng, không ai phản đối gì nữa. Cả nhà tới nghĩa trang, chúng tôi xin phép người trực đêm để được vào. Ánh đèn flash dẫn đường cho gia đình đến được ngôi mộ. Ông bịn rịn bên đó, thầm cầu nguyện, và nhẹ nhàng nói với những người con đang lặng lẽ chứng kiến mọi việc:

“55 năm rồi… Mấy đứa biết không? Chẳng ai có thể nói được gì về tình yêu đích thực nếu như họ chưa từng biết cảm giác chia sẻ cả cuộc đời mình với một người phụ nữ là thế nào đâu.”

Ông dừng lại và lau nước mắt. “Mẹ với bố đã cùng trải qua những ngày tồi tệ ấy. Bố phải thay đổi công việc… Bố mẹ thu dọn đồ đạc, bán nhà rồi dọn ra khỏi chỗ cũ. Bọn ta đã vui mừng chứng kiến những đứa con của mình trưởng thành, có sự nghiệp và rồi bật khóc khi chứng kiến những người thân lần lượt ra đi, cả lúc cùng cầu nguyện trong phòng chờ của bệnh viện, khi ốm đau bệnh tật, bọn ta ôm nhau vào mỗi dịp Giáng sinh, và cùng tha thứ cho những lỗi lầm của nhau…

Mấy đứa này, giờ thì mọi thứ đều đã ra đi mất rồi, và bố rất vui, các con có biết vì sao không?

Vì mẹ đã đi trước bố. Bà không phải chịu đựng nỗi thống khổ ấy là phải chôn người bạn đời của mình, và cả nỗi cô đơn khi ta ra đi. Bố sẽ là người hứng chịu tất cả, và bố xin tạ ơn Chúa. Bố thương mẹ và tuyệt nhiên sẽ không muốn mẹ phải trải qua cảm giác ấy…”

Khi bố nói xong, anh em tôi đều không kìm được nước mắt. Cả lũ ôm lấy bố và ông ôn tồn bảo, “Không sao đâu mà, về nhà thôi, hôm nay là một ngày thật lành”.

Đêm đó, tôi đã hiểu được tình yêu đích thực là gì, vượt trên cả sự lãng mạn, và chẳng liên quan nhiều đến cảm giác nhục dục. Ấy là công việc, là sự quan tâm, bổ sung khiếm khuyết cho nhau, và trên hết, là những gì mà hai tâm hồn cùng nhau cam kết thực hiện”.

Luôn an yên nhé, bạn tôi.

Quora / Vũ Cường dịch

Viết bình luận

thuduc.us

Xin chào

Mình tên Anh Thư, bạn cũng có thể gọi mình là Lala nha. Mình thích khám phá và học hỏi từ những dung dị cuộc đời, vậy nên mình tạo một góc nhỏ để ghi lại những niềm vui đơn sơ, những điều thú vị mình học được và gửi những câu chữ thật an lành đến bạn mỗi khi có dịp ghé thăm nơi đây.

Bài viết mới